Chương 56: Một cuộc giao dịch Tả Tình Duyệt bận rộn ở trong phòng bếp, kể từ khi về tới đây, cô vẫn làm công việc ở phòng bếp, Cố Thịnh tỏ rõ thái độ với cô, bên ngoài cô có thể là bà Cố, nhưng, ở nhà, cô chỉ là một người làm nữ mà thôi!
"Phu nhân, để cho tôi làm đi!" Người làm nữ Tiểu Thúy thấy Tả Tình Duyệt mảnh mai bưng một chén canh nóng to, tốt bụng đi lên giúp một tay.
"Không cần, tự tôi có thể làm!" Tả Tình Duyệt cảm kích cười cười, ở trong biệt th nàyự, tất cả mọi người đều biết địa vị của cô, có vài người nhìn có chút hả hê, không đặt cô ở trong mắt, cô cũng không để ý, duy chỉ có người làm nữ gọi là Tiểu Thúy này lại rất tốt với cô, trong lòng của cô cảm kích vạn phần.
"Phu nhân. . . ." Tiểu Thúy thấy cô cự tuyệt, trên mặt trồi lên một vẻ không cách nào và đồng tình, đều nói phu nhân gả vào nhà giàu có, lý nên trải qua cuộc sống của quý phụ, nhưng, cô nhìn tận mắt thái độ chủ nhân đối với phu nhân, nơi nào là một quý phụ? Có lúc cô nghe được chủ nhân chê cười phu nhân, ngay cả cô cũng cảm thấy đáng thương.
Tả Tình Duyệt vòng qua Tiểu Thúy, đây là phần canh cuối cùng, thời gian này, chỉ sợ Cố Thịnh cũng sắp đến nhà!
Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập, Tả Tình Duyệt giương mắt, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, "Anh trở lại. . . . Tối nay tôi làm. . . ."
Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy cổ tay bị Cố Thịnh bắt được, "Cẩn thận. . . . . ."
Cố Thịnh khẽ cau mày, hiện tại hắn có chuyện quan trọng tìm cô, dùng sức lôi kéo, cái chén trong tay Tả Tình Duyệt liền rơi vào trên đất, nóng bỏng bắn vào trên người của Cố Thịnh, khiến hắn không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, "Đáng chết!"
"Thật xin lỗi. . . . tôi không phải cố ý. . ." Tả Tình Duyệt vội vàng lau cho hắn, sợ khiến hắn tức giận hơn.
"Tốt lắm, đi theo tôi!" Cố Thịnh kéo ra tay không ngừng bận rộn của cô trên người hắn, không chút nào chú ý tới Tả Tình Duyệt cũng nhíu chặt lông mày, giống như là đang ẩn nhẫn đau đớn.
Bị Cố Thịnh kéo đến gian phòng, trong lòng Tả Tình Duyệt có dự cảm không tốt, đối với việc hai người đơn độc ở chung, trong lòng của cô sinh ra sợ hãi cực lớn, nhưng cô phải nhịn, phải chờ đợi Cố Thịnh đánh vỡ trầm mặc.
"Chuyện công ty ba cô, tôi sẽ suy tính!" Cố Thịnh cứng rắn nguội lạnh như sắt, giống như thái độ đối với đối thủ trên thương trường.
"Thật?" Tả Tình Duyệt kinh vui vạn phần, hôm nay cô len lén đi gặp ba, ông nằm ở trên giường bệnh nghiễm nhiên già hơn mười tuổi, Tả Phong mở miệng cầu xin cô xin Cố Thịnh giúp một tay, cô biết rất rõ ràng Cố Thịnh quyết định sẽ không giúp cô, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn mặt mất mác của ba, nhắm mắt gật đầu đáp ứng thử một chút.
Hôm nay, cô nghĩ hết rất nhiều biện pháp có thể nghĩ, cũng không trông thấy hiệu quả, bây giờ nghe Cố Thịnh nói suy tính, trong lòng của cô nhất thời dâng lên hi vọng.
"Chỉ là. . . ." Cố Thịnh cắt đứt nụ cười của cô, trong lòng bởi vì nụ cười của cô mà sinh ra một tia không vui, ở trong lòng của cô, đôi cha mẹ của cô quan trọng vậy sao?
"Chỉ là cái gì? Bất luận anh nói điều kiện gì tôi đều sẽ đồng ý, chỉ cần anh giúp Tả thị vượt qua cửa ải khó, đừng. . . ." Tả Tình Duyệt dừng một chút, lấy dũng khí tiếp tục nói, "Đừng đè ép tập đoàn Tả thị."
"A! Điều kiện gì cũng sẽ đồng ý, đây chính là cô nói!" Cố Thịnh bị lời của cô nâng lên tức giận, chèn ép Tả thị? Hắn có lòng chèn ép Tả thị, hắn còn muốn phá hủy tập đoàn Tả thị, thế nhưng so với chuyện của Tiểu Ngữ, đều không đáng nói.
"Ừ." Thừa nhận tầm mắt sắc bén của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, dự cảm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.
"Tôi muốn cô ở với một người!"
Chương 57: muốn cô đi với một người Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt không thể tin được, Cố Thịnh mới vừa nói cái gì?
Muốn cô ở với một người?
Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, nghe hiểu được những lời này hàm ẩn ý tứ, nhưng, muốn cô ở với một người?
"Không!" Tả Tình Duyệt theo bản năng cự tuyệt, ánh mắt kiên định nhìn Cố Thịnh, cười khẽ một tiếng , "Ở với một người? làm gì với hắn? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là. . . . . . Lên giường? Cố tổng tài ở trên thương trường không phải thành thạo sao? Chẳng lẽ đều đem vợ mình đem đi tặng những người khác để đổi lấy lợi ích?"
Cố Thịnh nhìn cô phản ứng kích động, khóe miệng nâng lên ý cười yếu ớt, "Chờ cô biết cô phải đi với ai, cô cũng sẽ không cự tuyệt nhanh như vậy, nói không chừng cô còn muốn cám ơn tôi, nói không chừng cô còn không kịp chờ muốn leo lên giường của hắn!"
"Anh. . . . . ." Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, giọng điệu của hắn mang theo ý khinh miệt rõ ràng như vậy, giống như cô trời sanh chính là loại đàn bà lẳng lơ, dâm đãng, trong lòng có chút khổ sở, trong mắt hắn, cô chính là đê tiện như vậy, không phải sao? Trò chơi đổi thê đêm tân hôn, mấy ngày nay luân phiên làm nhục cùng hành hạ, cừu hận của hắn làm cô không khỏi thống khổ, cũng không nói cho cô biết, mình rốt cuộc phạm vào cái gì lỗi, sao lại bị hắn phẫn hận như thế!
"Cô biết cô phải đi với ai không?" Cố Thịnh đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo khí thế bén nhọn, trong nháy mắt đem Tả Tình Duyệt vững vàng vây lại.
Tả Tình Duyệt không khỏi lui lại một bước, bất kể người nọ là ai, cô cũng sẽ không đi!
"Cận Hạo Nhiên! Là đại danh đỉnh đỉnh Cận đại bác sĩ của chúng ta!" đôi mắt Cố Thịnh sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấy gì từ trong đôi mắt ấy.
Tả Tình Duyệt lại một lần nữa giật mình, Cận Hạo Nhiên? Trong đầu hiện ra nụ cười ấm áp của Cận Hạo Nhiên, tại sao có Cận Hạo Nhiên ở đây?
"Thế nào? Hưng phấn đến nói không ra lời? Không thể chờ đợi chứ gì?" Cố Thịnh trên mặt ngưng tụ lại một cỗ nóng giận, nắm cằm của cô thật chặt, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, người phụ nữ này tại sao không phản đối?
Cận Hạo Nhiên muốn cho mình và Tả Tình Duyệt ly hôn, sau đó hắn sẽ cưới cô sao? Hắn Cố Thịnh không khiến!
Tả Tình Duyệt sẽ là tù binh suốt đời của hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay!
"Không……Không phải vậy……… Tại sao?" Tả Tình Duyệt còn chưa tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, cô muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
"Tại sao? Lúc này còn diễn trò?" trong mắt Cố Thịnh nổi lên một tia khinh thường, nắm cằm của cô không ngừng gia tăng lực, giọng nói nghiêm nghị cảnh cáo, "Nói cho cô biết, tôi bất kể cô cùng hắn sẽ làm gì, một đêm sau, cô chính là vợ của Cố Thịnh ta, cái thân phận này cô vĩnh viễn cũng đừng quên!"
Cố Thịnh hung hãn nói, hắn không cam lòng nhưng hắn tự nói với mình, chỉ có như vậy, bệnh của Tiểu Ngữ mới có hi vọng! Chỉ cần có thể vì Tiểu Ngữ làm chút việc, một buổi tối của Tả Tình Duyệt không đáng là gì!
Nhưng nghĩ đến Tả Tình Duyệt dưới thân người đàn ông khác biểu hiện dáng vẻ mị hoặc, tim của hắn giống như là bị một đôi tay bóp thật chặt, hít thở không thông.
ánh mắt nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Tả Tình Duyệt, không nghi ngờ chút nào, Tả Tình Duyệt xinh đẹp, ngay cả hắn thỉnh thoảng không cẩn thận cũng sẽ động lòng, hắn nghĩ, nếu không phải là bởi vì cô đã từng gây ra chuyện, hắn không chừng sẽ yêu cô!
Nhưng có một số việc thực không cách nào cải biến, đối với Tả Tình Duyệt, hắn chỉ có thể hận!
Chương 58: Phản kích Tả Tình Duyệt trong lòng khổ sở vô biên, cô nhìn Cố Thịnh, nếu như những thứ này đều là mộng ảo, cô vẫn như cũ là một Tả Tình Duyệt không buồn không lo, thậm chí chưa từng gặp qua hắn!
Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày khiến Cố Thịnh có chút không vui, cố nén trong lòng thương tiếc, hắn trầm thấp giọng tà mị ở bên tai của cô nói nhỏ, "Cô yên tâm, nếu là giao dịch, tôi sẽ để tập đoàn Tả thị bình yên vô sự, hoặc là còn có thể khiến nó phát triển tốt hơn!"
Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nói"Anh yên tâm, tôi sẽ biểu hiện tốt!" Tâm đã đầy vết thương, cô dứt khoát lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn đem vết thương chồng chất ở trong lòng gói lại, đêm tân hôn đã chịu vũ nhục như vậy, cô còn có cái gì có thể sợ đây!
Cố Thịnh thân thể ngẩn ra, nóng giận trong mắt càng thêm kịch liệt, theo bản năng nắm chặt tay, biểu hiện tốt? Rất tốt! Hắn chính là muốn cô biểu hiện tốt!
"Đến lúc đó đưa cái này cho hắn!" Cố Thịnh từ móc ra một phong thư, nhét vào cổ áo Tả Tình Duyệt, nhìn vào đôi môi kiều diễm của cô, ngón tay vuốt ve đôi môi xinh đẹp của cô, bá đạo nói, "Nhớ, hắn có thể đụng thân thể của cô bất luận là nơi nào, nhưng nơi này không được!"
Tả Tình Duyệt cảm giác được cả người thoát ra một tia lạnh như băng, có cái gì khác nhau sao? Cô đột nhiên sinh ra ý niệm trả thù, mở hai mắt ra, đôi mắt trong sáng đầy vẻ quật cường, "Không phải nói biểu hiện tốt sao? Nếu như hắn muốn. . . . . . Tôi cuối cùng không thể không cho, không phải sao?"
Cố Thịnh cứng đờ, lửa giận bộc phát, hắn đang muốn dạy dỗ lại người phụ nữ này, lại phát hiện, khi hắn còn đang sững sờ, Tả Tình Duyệt đã tránh thoát tay của hắn, người đã biến mất ở cửa phòng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng Cố Thịnh chợt dâng lên một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.
Hắn làm như vậy, rốt cuộc là đúng là sai?
Một tay nâng trán, Cố Thịnh không hề trấn định như thường thấy nữa, thân ảnh của Tả Tình Duyệt và khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngữ cùng xuất hiện trước mắt, khống chế cả suy nghĩ của hắn.
"A, đúng rồi, tôi quên nói, khi nào Cố tổng tài sắp đặt xong giờ hẹn thì nói cho tôi biết!" Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, giọng nói nhẹ nhõm thật giống như cô chỉ là nhận một cuộc hẹn bình thường, nhưng Cố Thịnh trong lòng lại hơi run, giống như một giây kế tiếp, cả người cô sẽ biến mất.
Một đêm này, Tả Tình Duyệt cũng không trở về phòng chính của cô, bởi vì cô biết gian phòng của cô cùng phòng của Cố Thịnh chỉ có một bức tường ngăn cách, hơn nữa còn có một cửa thông nhau, cô không muốn ở quá gần hắn, nhìn vào mắt hắn sẽ làm lòng cô đau hơn.
Tùy ý tìm một phòng khách ngủ.
"Phu nhân đâu?" Cố Thịnh ngồi ở trên bàn ăn, người giúp việc đưa bữa ăn sáng lên, Cố Thịnh nhíu mày nhìn xuống, thường ngày đều là Tả Tình Duyệt tự mình làm bữa ăn sáng, tự mình đưa đến trước mặt hắn, hôm nay không nhìn thấy cô, tựa hồ có chút không quen.
"Không biết, sáng sớm cũng không có thấy phu nhân."
Cố Thịnh hồi tưởng lại tối hôm qua lúc Tả Tình Duyệt rời khỏi phòng, trong lòng phiền muộn không dứt, nhất thời không muốn ăn, qua loa đứng dậy, phân phó quản gia chuẩn bị xe, đi công ty.
Mà hắn không biết Tả Tình Duyệt lúc này lại bị hành hạ như thế nào. . . . .
Chương 59: giao dịch tàn khốc Khó chịu! Tả Tình Duyệt xưa nay chưa từng sốt cao như vậy, đầu tựa như một khối đá, nặng nề không chịu nổi.
Tả Tình Duyệt dùng chăn bao lấy mình, trên người ra mồ hôi như tắm, không chịu nổi cảm giác đặc sánh trên người, Tả Tình Duyệt chống lên thân thể đến phòng tắm một cái.
Lúc đi ra cửa phòng tắm, đã là vào buổi trưa.
"Phu nhân, mặt của cô thật là đỏ a! Có phải ngã bệnh hay không?" Tiểu Thúy thấy Tả Tình Duyệt, liền phát hiện trên mặt cô hồng không giống bình thường, cô nhiều lần muốn vào xem Tả Tình Duyệt, cũng ngừng lại, một mực ở ngoài cửa chờ Tả Tình Duyệt đi ra.
"Ta không có ngã bệnh!" Tả Tình Duyệt kéo ra vẻ tươi cười, rót cho mình một chén nước.
"Phu nhân, không đúng! Em xin quản gia bảo tài xế đưa cô đi bệnh viện!" Tiểu Thúy càng xem càng lo lắng, phu nhân rõ ràng chính là đang gắng gượng, ngay cả cô nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
"Không. . . . . . Tiểu Thúy, ta là người lớn, thân thể của mình mình rõ ràng, chớ phiền toái!" Tả Tình Duyệt ngăn cản Tiểu Thúy, nếu như kinh động quản gia, kia tất sẽ làm cho Cố Thịnh biết, Cố Thịnh biết, nói không chừng lại một phen chê cười, cô đã mệt mỏi rồi, không muốn thấy bộ mặt đó.
"Phu nhân. . . . . ." Tiểu Thúy thở dài, nhưng nhìn cô rõ ràng sốt cao, như vậy cũng không phải là biện pháp, nghĩ đến cái gì, Tiểu Thúy nắm tay Tả Tình Duyệt, "Phu nhân, cô chờ một chút, em có thuốc hạ sốt, lập tức đi lấy cho cô!"
Nói xong, liền chạy như bay ra nhà chính, Tả Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Thúy, trong lòng trồi lên một tia ấm áp, ít nhất trong căn biệt thự này, có một người chân chính quan tâm cô.
Lúc cơm tối, quản gia tìm được Tả Tình Duyệt, cung kính đứng ở một bên, "Phu nhân, tổng tài phân phó tài xế mời cô đi ra ngoài."
Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, kêu cô đi ra ngoài? Vừa nghĩ, cô đã hiểu, chuyện tối hôm qua đề cập đến được sắp đặt nhanh như vậy sao?
Hai tay xoắn lại, hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt biết mình trốn không thoát, đứng dậy, "Làm phiền ông chờ tôi một chút."
Phong thư tối qua, cô còn để lại trong phòng khách.
Tả Tình Duyệt đi theo quản gia ra cửa, xe chở cô đi mãi cho đến khách sạn cao cấp nhất thành phố A, quản lý tự mình đưa Tả Tình Duyệt tới một gian phòng dành cho tổng thống'.
"Tổng tài phu nhân, tổng tài sẽ đến ngay." Quản lý cung kính nói, khách sạn này là của tập đoàn Cố thị, chẳng qua là hắn không hiểu, nơi này rõ ràng có một phòng thuộc về tổng tài, vì cái gì không đưa Tổng tài phu nhân an bài đi nơi đó, mà là một gian 'phòng cho tổng thống'.
Hắn mặc dù có nghi ngờ, nhưng là chuyện của tổng tài, không tới phiên hắn thắc mắc!
Giao phó xong tất cả, quản lý liền rời đi.
Tả Tình Duyệt nhìn không gian khoáng đãng của căn phòng, trang trí hoa lệ, trong lòng cảm thấy châm chọc, Cố Thịnh lần này thật là tận tâm!
Tả Tình Duyệt đứng ở cửa sổ sát đất, từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy trọn cảnh đêm của thành phố A, nhưng một đêm đẹp như vậy, cô lại bị bắt làm đồ vật cho một cuộc giao dịch tàn khốc.
Tất cả thê lương trong lòng dâng trào, cao như vậy, nếu như cô nhảy xuống, như vậy. . . . . . Cô liền dễ dàng sao?
Không, sẽ không! Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên chút ý cười châm chọc, nếu như cô làm ra chuyện quá khích, lấy hiểu biết của cô về Cố Thịnh, cả Tập đoàn Tả thị đều sẽ bị chôn theo cùng cô!
"Duyệt Duyệt. . . . . ."
Tả Tình Duyệt đang mải suy nghĩ, truyền đến thanh âm quen thuộc từ sau lưng, có chút giật mình, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, tới rồi sao?
Chương 60: Giao dịch tàn khốc Cận Hạo Nhiên nhận được điện thoại của một người phụ nữ, nói là có tin vui cho hắn, vốn là hắn không hứng thú lắm, không nghĩ tới tin vui này lại là Duyệt Duyệt!
Nhìn cô gái đứng ở cửa sổ sát đất, cô không cần quay đầu lại, đó là người phụ nữ hắn vẫn ngày ngày nhớ tới, hắn thấy mình may mắn vì đã quyết định tới đây, nếu không liền bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cận Hạo Nhiên đi tới bên người Tả Tình Duyệt, như một đứa trẻ được kẹo, kích động vạn phần vịn vào hai vai Tả Tình Duyệt, ôm cô vào trong ngực, "Duyệt Duyệt, ngày đó em im lặng rời khỏi bờ biển, anh thật sự lo lắng, Cố Thịnh có làm gì em không?"
Hắn biết chuyện của tập đoàn Tả thị, cũng hiểu ra thủ đoạn của Cố Thịnh, người đàn ông này thật là hèn hạ tới cực điểm, lại dùng phương pháp này ép Duyệt Duyệt hiện thân!
Tả Tình Duyệt cả người cứng ngắc, vốn là cô cảm thấy trên người Cận Hạo Nhiên có thể mang cho cô một chút cảm giác an toàn, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ bài xích hắn.
"Hắn không có làm gì em hết." Tả Tình Duyệt nhìn xuống, Cố Thịnh không có đối với cô như thế nào, chẳng qua là đem cô lại một lần nữa đẩy cho người khác mà thôi, vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tối nay, trong lòng Tả Tình Duyệt chợt lạnh như băng, theo bản năng đẩy Cận Hạo Nhiên ra.
"Duyệt Duyệt, em làm sao vậy?" Nhận thấy Tả Tình Duyệt có chút kì lạ, Cận Hạo Nhiên lo lắng nhìn Tả Tình Duyệt, sắc mặt của cô hồng hồng, hồng đến có chút không tự nhiên.
Tả Tình Duyệt quay ngược lại một bước, đại não có chút choáng váng, cô bây giờ đã vô lực suy nghĩ Cận Hạo Nhiên quan tâm mình là thật hay giả, cô chỉ biết, tối nay là một cuộc giao dịch tàn khốc, thật sâu thở ra một hơi, Tả Tình Duyệt cố đè xuống khổ sở cùng đau đớn trong lòng, bỏ đi tự ái cùng ngượng ngùng, nhắm mắt lại, giơ tay lên từng chút một cởi y phục trên người.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt âm trầm của Cố Thịnh, giờ phút này hắn đang làm gì? Có chút nào nghĩ tới tình cảnh của cô?
Cận Hạo Nhiên bị động tác của cô làm cho ngơ ngẩn, đầu trống rỗng, nhìn y phục của cô từ trên người rớt xuống đất, thân thể mềm mại hiện ra trước mắt hắn, tim của hắn đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng mở to mắt, " Duyệt Duyệt, em đang làm cái gì vậy?"
Tả Tình Duyệt khóe miệng nở nụ cười châm chọc, "Đây không phải là các người muốn sao?"
Cô suy nghĩ rất nhiều, Cố Thịnh sẽ không vô duyên vô cớ tặng cô cho người khác, nhất định là hắn muốn cái gì đó!
"Chúng ta? Cái gì chúng ta?" Cận Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô, không nhúc nhích, hắn mặc dù thích Duyệt Duyệt, nhưng chính là bởi vì thích, cho nên, hắn mới càng thêm quý trọng cô, mến yêu cô, hắn muốn tôn trọng cô.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đầu óc lại choáng váng, Cận Hạo Nhiên ở trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ, cô thật khó chịu! Thân thể mềm nhũn, cả người hôn mê bất tỉnh.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cận Hạo Nhiên lanh lẹ tiếp được thân thể của Tả Tình Duyệt, chạm được da thịt của cô, trong lòng ngẩn ra, thật là nóng!
Sờ sờ cái trán của cô, Cận Hạo Nhiên khẽ nguyền rủa ra tiếng, "Đáng chết!"
Duyệt Duyệt sốt rất cao! Rất nghiêm trọng!
Anh nhanh chóng đem y phục nhặt lên, vội vàng bao quanh thân thể của cô, "Duyệt Duyệt. . . . . . Em tỉnh lại đi. . . . . ."
Hắn giờ phút này luống cuống tay chân, đem Tả Tình Duyệt ôm đến trên giường, hiện giờ trong đầu hắn là chuyện Duyệt Duyệt phát sốt, tạm thời đem nghi ngờ để qua một bên, hắn biết nhất định có cái gì hiểu lầm, nghĩ đến hôm nay nhận được điện thoại của người phụ nữ xưng là trợ lý của Cố Thịnh, mơ hồ có dự cảm, hiểu lầm kia cùng Cố Thịnh nhất định có liên quan. . . . . .
Chương 61: Hắn hối hận Tầng cao nhất của khách sạn, trong một căn phòng dành riêng cho sếp, không khí đầy hắc ám.
Cố Thịnh uống một ngụm rượu, sắc mặt âm trầm, đôi mắt tựa hồ mang theo vài phần giãy giụa.
Bây giờ, Cận Hạo Nhiên chắc đã tới rồi!
Bọn họ đang làm gì?
Vừa nhắm mắt, trong đầu Cố Thịnh lại tự động hiện ra hai thân thể đang quấn lấy nhau, bọn họ vốn là có tư tình, vừa gặp dịp, còn không đi tới nước đó?
Thư kí Trần vừa vào cửa liền nghe đến thanh âm này, trong bóng tối cô nở nụ cười như ý, mới vừa rồi cô nhìn tận mắt Cận Hạo Nhiên đã vào trong phòng, lần này nhất định là xảy ra cái gì đó….
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không nhịn được khi vợ mình cùng người đàn ông khác lên giường, ngay cả kiêu ngạo như Cố Thịnh, nếu không phải vì chuyện của Tiểu Ngữ, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng đề nghị của cô.
Nụ cười càng lúc càng lớn, Thư kí Trần nhanh chóng đi tới bên cạnh Cố Thịnh, "Thịnh, em biết rõ anh rất không cao hứng, nhưng là. . . . . ."
"Cận Hạo Nhiên đâu?" Cố Thịnh lạnh lùng mở miệng ngắt lời cô, trong giọng nói có chút làm cho người nghe muốn run rẩy.
Thư kí Trần ánh mắt lóe lên, "Đã tiến vào. . . . . . Em nhìn thấy phu nhân tự mình tới cửa nghênh đón, hai người. . . . . . Tựa hồ rất vui vẻ, rất ngọt ngào!"
Bịch một tiếng, cái gạt tàn thuốc trên bàn bị quăng xuống nền nhà bằng đá cẩm thạch, ánh mắt thâm thúy của Cố Thịnh càng thêm kinh người, đáng chết! Quả thế! Rất vui vẻ? Rất ngọt ngào? Tả Tình Duyệt đáng chết, ở trước mặt hắn làm bộ như một liệt nữ bị bức bách, sau lưng lại hạ tiện như vậy!
Nghĩ đến cô cùng Cận Hạo Nhiên ôm nhau dây dưa, tim của hắn đột nhiên đau xót, càng thêm phiền não không chịu nổi.
Không được! Hắn không thể để cho cô cùng Cận Hạo Nhiên vui vẻ, ngọt ngào! Hắn muốn đi ngăn cản bọn họ!
Thân hình cao lớn như một hồi gió lốc, đứng dậy liền hướng ra bên ngoài!
Thư kí Trần nhanh chóng từ phía sau ôm lấy hông to lớn của Cố Thịnh, dán thật chặt phía sau lưng của hắn, "Thịnh, đừng đi, Cận Hạo Nhiên nói rồi, hắn muốn lấy được Tổng tài phu nhân mới có thể suy tính chuyện của Tiểu Ngữ, Thịnh, anh suy nghĩ một chút đến Tiểu Ngữ, chỉ có Cận Hạo Nhiên mới có thể cứu cô ấy, anh yên tĩnh một chút, chớ làm làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận!"
Cố Thịnh dừng lại, hối hận? Hắn hiện tại rất hối hận đã đem Tả Tình Duyệt đưa cho Cận Hạo Nhiên!
Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Ngữ, bước chân hắn không nhúc nhích nổi.
Nắm chặt hai tay, Cố Thịnh ý muốn giết người đều đã có.
"Thịnh, anh. . . . . . Còn có em, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh." Thư kí Trần nhận thấy phản ứng của Cố Thịnh, cười cười, đem hông của hắn càng ôm chặt hơn, tay trêu đùa vuốt ve lồng ngực rắn chắc, kể từ lần ra nước ngoài trở lại, Cố Thịnh chưa từng đi tìm cô, ngay cả lần kia ở trong đại tiệc, cô cố ý câu dẫn cũng không thành công.
Mà lúc này đây, Cố Thịnh đang yếu ớt, cần được an ủi, cô vừa đúng có thể nhân lúc hư nhược mà vào!
Nhưng là. . . . . .
"Cô đi ra ngoài trước đi!" lông mày Cố Thịnh hơi nhíu lại, nhận thấy được ý đồ của cô, trong mắt có chút không vui.
"Thịnh. . . . . . Tại sao?" Thư kí Trần có chút giật mình, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi xuống thăm dò, cởi ra dây lưng, tối nay, cô phải lấy được “cái” của người đàn ông này làm cho cô tâm thần mê mẩn!
"Đi ra ngoài! Đừng để ta nói lần thứ hai!" Cố Thịnh bắt được tay của cô, nhẫn tâm hất ra.
Thư kí Trần sắc mặt đại biến, không cam lòng, nhưng lại không dám khiêu chiến quyền uy của Cố Thịnh, chỉ có xoay người rời đi.
Trong phòng vẫn tối đen như cũ, bao lấy Cố Thịnh, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Tả Tình Duyệt, không đẩy ra được. . . . . .
Chương 62: Phát sốt hôn mê Cận Hạo Nhiên đem khăn ướt đặt trên trán Tả Tình Duyệt, mặt lộ vẻ lo lắng, theo bản năng vươn tay, yêu thương vuốt ve gương mặt của cô.
"Không. . . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt vô ý thức nỉ non, cô thật khó chịu, cả người như bị quăng vào lửa, trong mơ hồ, cô cảm giác được có ai đụng vào, bản năng tránh né.
Tay Cận Hạo Nhiên cứng đờ, đáng chết! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến hành động cùng lới nói của Duyệt Duyệt trước khi hôn mê, tay Cận Hạo Nhiên bỗng chốc nắm chặt, ánh mắt rơi vào lá thư trên tay cô, trong mắt có chút nghi ngờ.
Cận Hạo Nhiên hồ nghi cầm lấy phong thư, đọc, sắc mặt càng thêm âm trầm, đấm một quyền vào trên mép giường, hoàn toàn mất đi ưu nhã thường ngày.
Đáng chết, quả nhiên cùng Cố Thịnh có liên quan!
Người đàn ông này cư nhiên đem Duyệt Duyệt đưa cho hắn hưởng dụng một đêm, còn nói cái gì, làm trao đổi, hắn hi vọng mình có thể đáp ứng yêu cầu của hắn ta, ra tay chữa trị Cố Tâm Ngữ!
Hắn đem Duyệt Duyệt làm cái gì? Đưa ra ngoài làm quà tặng? Đem cô đổi lấy lợi ích cho hắn?
Cái hắn muốn là Duyệt Duyệt hạnh phúc, Duyệt Duyệt vui vẻ! Hắn muốn Cố Thịnh có thể bỏ qua cho Duyệt Duyệt, mà không phải đối với Duyệt Duyệt làm ra chuyện sỉ nhục như vậy!
Khó trách mới vừa rồi Duyệt Duyệt nói, đây là bọn hắn muốn! Khó trách cô ở trước mặt của hắn cởi quần áo ra, khó trách ánh mắt cô nhìn hắn đầy châm chọc, thì ra là Duyệt Duyệt hiểu lầm hắn!
Cô sẽ nghĩ về hắn ra sao? Có thể cũng cho là hắn là tên tiểu nhân, chỉ muốn lấy được thân thể của cô?
"Chết tiệt!" Cận Hạo Nhiên lại một lần nữa khẽ nguyền rủa, đem lá thư vo lại thành một cục, vứt đi, nhìn Tả Tình Duyệt trong cơn hôn mê vẫn mặt mày bất an, trong lòng hắn đầy thương xót.
"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ." Cận Hạo Nhiên nắm tay Tả Tình Duyệt, đặt ở bên môi hôn, tràn đầy áy náy cùng thương tiếc.
Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ lòng bàn tay truyền vào đáy lòng, cảm giác này rất quen thuộc.
"Tiểu Bối . . . . ." Tả Tình Duyệt khóe miệng nở nụ cười ấm áp, sự xưng hô này khiến người đàn ông ngẩn ra, hắn vô cùng vui mừng.
Tiểu Bối? Cô đang gọi hắn!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Anh ở đây, Tiểu Bối đang ở đây." Cận Hạo Nhiên kích động đem tay Tả Tình Duyệt cầm thật chặt, hắn là Tiểu Bối cô cứu trở về từ biển cả!
"Lạnh. . . . . . Ta lạnh quá." Tả Tình Duyệt bất an co rúc thân thể, cả người giống như bị hàn băng bao vây, hàm răng run lên.
Phản ứng của cô làm tâm tình kích động của Cận Hạo Nhiên biến mất trong nháy mắt, giờ phút này cô làm cho hắn không kìm hãm được muốn ôm cô, Cận Hạo Nhiên vén chăn lên, khóe miệng nở nụ cười khổ, có thể cũng chỉ có vào lúc này mới có thể quang minh chính đại ôm cô nằm ở trên một cái giường!
Trong đầu của hắn nhảy ra một cảnh tượng, nếu là mỗi ngày buổi tối cũng có thể ôm lấy cô ngủ, mỗi sáng sớm tỉnh lại cũng có thể nhìn thấy cô ngủ, hẳn là tốt biết mấy! Đó là hạnh phúc hắn trọn đời theo đuổi!
Tựa vào lồng ngực của Cận Hạo Nhiên, Tả Tình Duyệt tựa hồ tìm được cảm giác an toàn, trong mộng của cô, tựa hồ xuất hiện thân ảnh của Cố Thịnh, hắn đối với cô dịu dàng cười, hết lòng che chở, trong mắt tràn đầy cưng chìu, từng cử động cũng tràn đầy yêu, cô được hắn yêu . . . . . .